Có gì đáng cười khi phá vỡ một quy tắc bất di bất dịch trong thời trang nam?
Tiêu đề bài viết là tên của một câu chuyện tôi từng viết trong lần đầu tiên mặc vest, đóng thùng với mục đích chỉ đơn giản là để... chụp ảnh kỷ yếu!Tôi bước vào tiệm giày ẩn dật nhất giữa thủ đô Hà Nội, nằm trong... phòng khách của một căn hộ chung cư, tầng mười mấy ở tòa nhà nào đến nay không còn nhớ rõ. Vì quá ẩn dật, nên chỉ có tôi và anh bạn thân là khách hàng chiều hôm đó. Đặc điểm của cửa tiệm khiến tôi tò mò tìm đến là vì ở đây chuyên bán các loại giày nam có đế cao tới 10 centimet!
Lần đầu tiên đi mua giày Tây, tôi quyết tâm lựa chọn với ý nghĩ chắc từ nay sẽ trở thành một anh chàng thật là công sở - như hình dung mơ ước suốt một quãng đời đi học. Phải nói thêm là mặc dù chủ cửa hàng bán giày trong phòng khách nhà mình, nhưng các đôi bóng bẩy được bầy trên giá đỡ nhiều vô kể, cứ như tôi đang ở một cửa hàng trong trung tâm thương mại. Chẳng có lý do gì để chủ nhà - kiêm chủ cửa hàng từ chối đến bên tư vấn cho 2 người khách duy nhất. Nhờ có anh ấy, cũng là lần đầu tiên tôi được biết 2 nguyên tắc:
- Nguyên thủ các quốc gia luôn đi giày tây loại buộc dây!
- Nếu mua một đôi loại không có dây, tôi có thể dùng chúng với quần bò!
Vì cái "anh chàng công sở" mà tôi tôn thờ và răm rắp nguyện theo đuổi hình tượng chỉ định phải đi loại có dây, tôi cắn răng móc ví trả món tiền bằng tổng chi tiêu trong tháng của một sinh viên Đại học lúc bấy giờ. Dù thật ra chỉ để xỏ chân khi chụp ảnh kỷ yếu, nhưng bất chợt tôi nghĩ: "Biết đâu sau này thành sếp?".
Leonardo DiCaprio.
Read more »

0 nhận xét:
Đăng nhận xét